Ngày xửa ngày xưa có một con sóng. Con sóng này thích đùa với gió và vuốt ve lên bờ đá. Một hôm con sóng này đến một vịnh chưa hề quen biết, ở đó có một vách đá cao. Con sóng kết bạn với vách đá này, chúng trò chuyện với nhau hàng giờ không biết chán. Một hôm sóng hiểu rằng mình đã yêu vách đá, còn vách đá cũng cảm thấy thích con sóng vui vẻ và vô tư. Nhưng vách đá bảo sóng: – Không, em không thể yêu ta. Ta là đá, là vách đá. Ta không hề biết yêu. Em sẽ làm cho ta tan nát mất. Nhưng con sóng không hề dừng lại. Sóng vuốt ve lên bờ đá và tung toé lên những bọt nước trắng như bông...
Sóng bắt mình trò chuyện cùng vách đá và gỡ ra tất cả những vỏ sò bám ở xung quanh. Nhưng vách đá nói với sóng: – Ta là đá, ta cứng rắn vô cùng, ta không cần sự vỗ về âu yếm của em. Nhưng con sóng vẫn xô vào vách đá và tung lên những bọt nước trắng như bông… Sau đó nhiều năm tình yêu của sóng dành cho vách đá vẫn không hề thuyên giảm. Vách đá làm ra vẻ không để ý đến những điều này nhưng sóng vẫn tiếp tục xô vào…
Một hôm con sóng tự nhiên biến mất. Buổi sáng tỉnh giấc vách đá không còn thấy sóng đâu. Nhưng vách đá bắt mình không nghĩ suy về sóng. Năm tháng nối đuôi nhau mà con sóng đã đi đến nơi nào không còn quay lại. Rất nhiều năm sau đấy, con sóng bỗng quay về nhưng sóng đã thay đổi nhiều so với ngày xưa. Bây giờ sóng hiểu về cuộc đời nhiều hơn, sóng đã không còn vui vẻ và vô tư nữa nhưng có một điều sóng vẫn yêu vách đá như xưa. Còn vách đá vẫn tỏ ra hững hờ, có vẻ không quan tâm đến việc sóng quay về gì cả. Bởi vì vách đá là vách đá, làm sao vách đá có thể tỏ ra vẻ mềm yếu của mình? Sau một thời gian, sóng vẫn tiếp tục trò chuyện cùng vách đá nhưng đã không còn những câu chuyện tha thiết, kín thầm và những đêm thức trắng. Vách đá cũng có phần già đi theo năm tháng vì nước biển bào mòn. Còn con sóng vẫn du hành, sóng biết ngày một nhiều hơn về những xứ sở và những con người mới.
Một hôm quay trở lại, sóng bỗng nhận ra rằng mình đã không còn yêu vách đá. Vách đá cũng hiểu điều này và hiểu thêm một điều: mình không thể nào thiếu sóng, không thể thiếu những câu chuyện bí ẩn, lạ lùng về những xứ sở xa xăm, không thể thiếu những lời âu yếm, thì thầm, những vuốt ve dịu ngọt… Vách đá bảo sóng: – Vâng, ta là đá, là vách đá nhưng mà ta không thể sống thiếu em! Và vách đổ kềnh lên con sóng… Còn con sóng chỉ còn biết hôn lên vách đá và nói lời vĩnh biệt.
sưu tầm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nói nhỏ:
Bất cứ ai viết blog đều cảm thấy hạnh phúc khi có một người xem và cảm thấy thích bài viết của mình. Nếu bạn cảm thấy bài viết hay hãy để lại comment bạn nhé. Mỗi lời nhận xét của bạn là động lực để mình tiếp tục cho ra những đứa con tinh thần tiếp theo. Và hãy là người có văn hóa bạn nhé ^^